Trùng khánh thanh xuân của tôi cho dù khi tôi lớn các thiếu niên f3 không còn ở đó nữa nhưng họ vẫn còn trong trái tim tôi thực sự năm tháng đó tôi rất vui vẻ khi họ ở bên nhau sự nuối tiếc nhất có lẽ là tại sao không được sinh ra sớm hơn không được tận mắt ngắm nhìn họ mà phải nhìn qua màn hình thiếu niên mà tôi yêu không còn ở đó bữa nhưng những ngày mà tôi đau đớn vì sự nuối tiếc vì không gặp được họ và cũng vì câu chuyện của những chàng trai mà tôi yêu tôi không chắc nhưng nếu có thể 5 năm nữa tôi muốn đến trùng khánh khi ấy học xong c3 r t sẽ thử thi vào đh trùng khánh thực hiện được ước mơ để từ nay về sau không còn gì hối tiếc nữa nếu có thể thì tôi mong kiếp sau tôi vẫn sẽ gặp lại họ sinh ra sớm hơn va cũng mong những câu truyện buồn trong tòa lầu ấy không còn nữa (tôi mong rằng ước mơ của tôi có thể trở thành sự thật ) 🥹 có lẽ đây không phải là lời mà tôi muốn nói mà có rất nhiều người cũng nghĩ như vậy khi tôi xem lại các tư liệu vẫn còn không kìm được nước mắt (cố gắng lên nhé bạn và tôi cùng đi với nhau đến nơi lưu giữ thanh xuân nhé để không còn để lại sự nuối tiếc và nỗi nhớ nhưng không cách nào chạm vào...
Read moreI love this bridge, it is my favourite. You can walk over it, and the cars and trucks driving by is truly something significant, only...
Read more10 năm sau,nhất định tôi sẽ đến Trùng Khánh ,gặp các thiếu niên mà tôi yêu , đứng trước toà nhà Trường Giang Quốc Tế mà cảm thán , nhưng khi để dành đủ tiền thì 10 năm sau tôi nghĩ rằng các thiếu niên ấy chẳng còn nữa , chỉ cần nhìn qua màng hình điện thoại cũng đủ làm tôi vui , nhìn các thiếu niên ấy trước mắt thì lòng càng vui hơn nữa, 10 năm sau tôi nhất định sẽ đến Trùng...
Read more