The house itself was interesting but I was quite disappointed at the guides/owners of the house because I experienced blatant racism and rudeness from them because I was south East Asian looking and I noticed other south East Asians were treated the same way as I was in that house.
I got in, they immediately checked my ticket but ignored me soon after even when I was trying to ask about the history house. However, when there were some Caucasian people coming in, they a few of them started guiding them around telling them about the history about the house.
I had to ask them point blank if one has to pay for a guide to talk about the house (which I was happy to pay for) in order to learn about the house. They said no, it’s all free and told me to listen into the people who got in at least 20 min after I did, were then greeted immediately and chauffeured by the guide in French. When I explained to them that I didn’t understand French, the lady rolled her eyes at me and then reluctantly they asked another person to guide me in English then pressured me to buy their embroideries. There was definitely element of racism there because of my appearance and perhaps they feel I don’t have the same spending power in the house. I felt quite upset by the entire experience if I were treated better I would have bought things to support that family like I have done in the other houses. I feel like this house didn’t have much to offer and didn’t understand why it was recommended in some guide books I read as I had far better experience in other houses where the guides treated everyone fairly and respectfully and houses were more interesting...
Read moreTôi vừa có chuyến trải nghiệm tham quan tại ngôi nhà cổ này vào ngày 18/03/2023. Chưa bao giờ tôi nghĩ sẽ phải xếp hạng thấp cho 1 địa điểm di tích văn hoá lịch sử cần được bảo tồn tại VN. Tôi là khách du lịch Việt, nhưng tôi cũng mua vé đầy đủ, book thêm HDV đi kèm thuyết trình, gd tôi 4 người (đều là người lớn), khi tham quan chúng tôi cũng có thái độ tốt tôn trọng cổ vật, giữ thái độ hoà nhã lịch sự và không xô bồ chen lấn mất văn hoá. Khi những người trong nhà chào bán những sản phẩm thủ công mỹ nghệ, gd tôi đều mua ủng hộ: 2 tấm tranh thêu tay, 1 túi xách thêu, 1 ví đựng tiền thêu tay, ... cùng vài món quà lưu niệm khác. Hơn ai hết tôi muốn đóng góp 1 chút gì đó chi phí để tạo doanh thu cho gd những người đang sinh sống tại ngôi nhà này. Trong thâm tâm tôi suy nghĩ, họ phải đánh đổi nhiều thứ như sự tiện nghi, môi trường sống chật hẹp, cũ kỹ, ... để bảo toàn nguyên vẹn ngôi nhà di tích lịch sử cho con cháu đời sau. Đó là điều rất đáng trân trọng. Lúc chúng tôi vào, trong ngôi nhà chỉ có 1 đoàn khách Thái Lan khoảng 10 người, và 3 vị khách Tây, ... mọi việc với chúng tôi đều có cảm xúc tốt đẹp cho đến khi kết thúc điểm tham quan trên gác gỗ, chúng tôi đi xuống và tôi muốn chụp ảnh chung với chồng mình trên chiếc ghế trường kỷ dài (kiểu ghế gỗ sofa đặt đối diện với bàn tiếp khách được mời ngồi khi mới vào ngôi nhà). Trước khi ngồi tôi đã cẩn thận hỏi chị HDV tại ngôi nhà rằng ghế này ngồi lên được không, tôi có thể chụp ảnh chứ? Chị nói có thể ngồi lên thoải mái. Tôi xin phép xong mới cùng chồng ngồi xuống chụp ảnh, vì không có thợ chụp ảnh chuyên nghiệp và k có người biết chụp ảnh, (2 người đi cùng là mẹ và dì tôi đều đã lớn tuổi và không biết chụp ảnh), nên tôi đã ngồi kên ghế trước và chồng tôi canh khung hình trên điện thoại, set up sẵn sau đó nhờ dì tôi cầm dt và bấm nút chụp giúp. Anh ấy chạy lại ngồi vafo khung hình và dì tôi bấm nút, không may vì dì tôi rung tay không giữ được nên ảnh bị rung và mờ, sau khi xem lại thấy ảnh k tốt ck tôi mới hướng dẫn gì giữ chắc dt để k bị rung và chụp lại lần nữa. Trong lúc chuẩn bị chụp lần 2 thì có 1 đoàn khách Tây 4 người bước vào, 1 chị mặc áo dài xanh (là người của ngôi nhà không phải chị hdv tại nhà đã thuyết trình cho chúng tôi ban đầu) nói to lên rằng: Trời chụp gì nãy giờ mà chưa xong nữa trời!!! Khi nói chị ta liếc mắt về phía tôi và chạm vào ánh mắt của tôi. Ck tôi khá ngại nên đã nói dì bấm máy nhanh, sau đó chúng tôi k quan tâm đến việc ảnh như thế nào, vội vã lấy túi và đồ (không quên cúi đầu xin lỗi lịch sự 4 vị khách Tây) và nhanh chóng ra ngoài. Tôi xin thưa rằng, quá trình đó chỉ mất có 4p, vì tôi muốn kiểm soát thời gian để không chiếm dụng bất kỳ 1 nơi nào quá lâu khi đi du lịch ở những nơi đông người. Tôi xác nhận chỉ có 4 phút. Tôi biết chị gái là người trong ngôi nhà đó, và chị sẽ đọc được những dòng này. Tôi muốn nói cho chị biết rằng, cảm xúc của gia đình tôi thực sự rất tệ, và chúng tôi đi tham quan, chúng tôi là người Việt nhưng cũng bỏ tiền cũng mua sắm rất nhiều món đồ để tạo doanh thu cho gia đình chị đang sinh sống và kiếm sống bằng nghề làm du lịch trên ngôi nhà cổ. Chúng tôi cũng là khách của chị, chúng tôi cần nhận được sự tôn trọng đúng mực chứ không phải là 1 thái độ, hay cái liếc mắt coi thường như vậy, vì chúng tôi không làm gì sai cũng không nợ nần chị bất kỳ điều gì cả. Và tôi cũng nói luôn, khuôn viên tôi chụp hình, chiếc ghế gỗ đó không động chạm gì đến vị trí chị cần dùng đến khi thuyết trình, tôi đã trải qua việc đó, và tôi biết hdv chỉ giới thiệu sơ qua về nó khi thuyết trình về ngôi nhà chứ không sử dụng nó để mô tả cho bất kỳ điều gì. Thậm chí tôi nói luôn, các vị khách Tây mà chị coi trọng, 4 người còn không mua nổi 1 món đồ nhỏ để ủng hộ cho chị, nói gì tới việc so sánh hay phân biệt Tây với Việt. 😅 Tôi biết khách du lịch Hội An chủ yếu là khách nước ngoài, tôi cũng vui vẻ khi họ yêu mến HA như vậy, họ đến là để làm giàu cho đất nước và con người VN, tôi sẽ rất vui vẻ nếu như chị có thể dành cho chúng tôi 1 câu nói lịch sự: Em xin phép gd mình dời qua bên trái 1 chút để e sử dụng chiếc ghế này cho bài...
Read moreNOT WORTH THE TICKET PRICE UNLESS YOU ENJOY MISTREATMENT.
We were greeted by a sour-faced woman who demanded tickets without so much as a hello. When asked if we could buy the tickets there, she brusquely waved us off to the ticket office a block away.
We foolishly bought the tickets and went back. A "guide" came to make us and other guests sit to hear the history of the house but we were told not too politely to sit on the back plastic stools, not on the chairs. The talk lasted all of 2 minutes and we were ushered upstairs.
Once upstairs the souvenirs pitch started about the gaudy embroidery and that went on like 5 minutes and we were pressured to buy. Then they tried to make us buy generic stuff. When none of us showed interest our "guide" let us look around a bit. Supposedly the family still lives there but there was no evidence of occupation. It just looked like a souvenir shop in an old, really unremarkable house. We've seen much better heritage houses in Vietnam, even in Hoi An. The view from the balcony was utterly underwhelming.
We were allowed to wander for maybe 5 minutes maximum when the "guide" popped back and none too politely shooed us all out by saying "OK, let's go!"
Totally...
Read more